Thứ Năm, 10 tháng 12, 2020

 "Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy, ngàn năm hồ dễ mấy ai quên" có lẽ câu thơ của nhà thơ Thế Lữ thật phù hợp với dòng "tâm sự" dưới đây của Hồng Ngọc. Cảm nhận ban đầu thật nhẹ nhàng, thật trong veo và chẳng thể quên trong suốt những năm tháng về sau...

INNER SPACE TRONG TÔI

CẢM NHẬN ĐẦU TIÊN
Tôi đến Inner Space vào một chiều đầu thu, khi ấy trung tâm vẫn còn ở địa chỉ cũ bên Tô Ngọc Vân, di chuyển 2 chuyến bus, quãng đường từ bến xe buýt vào đến nơi chỉ mất 5phút thôi nhưng hôm đó loanh quanh mãi mà tôi vẫn không vào được đến nơi do bị lạc, các con ngõ cứ san sát nhau, rối tung. Chật vật hơn 20 phút sau đó thì rút cục tôi cũng đã tìm đúng chỗ. Mở cửa cho tôi là một bạn Tình nguyện viên nam với khuôn mặt sáng bừng, nụ cười hiền hoà, tươi rói và cử chỉ vô cùng nhẹ nhõm làm tôi phải thốt lên trong đầu rằng: “Mình chưa từng gặp ai dịu dàng như thế này, mình có cố cũng không thể ngọt ngào như thế được!”
Tôi giờ đây không còn nhớ rõ hôm ấy mình và anh tình nguyện viên đã trò chuyện những gì, chỉ nhớ rằng tôi đã phải đi mất cả buổi, rồi vòng vèo mãi mới đến được trung tâm chỉ để đăng ký một khóa học nhưng lại thấy rất đáng giá, cảm thấy vô cùng thoải mái, bình lặng và ấm áp. Một cảm giác thật đặc biệt - không thể gọi tên mà chưa nơi dạy học nào đem lại cho tôi cả.
Khi gần ra đến cổng, không biết có “thế lực huyền bí” nào tác động mà tôi lại hỏi anh ấy một câu “tham lam” như thế này: “Em có thể đăng ký học tất cả các khóa học tại Trung tâm ngay luôn bây giờ được không ạ?” Vẫn với nụ cười "chết người" ấy anh nhẹ nhàng bảo: “Hoàn toàn được thôi nhưng nếu em học tất cả các lớp học cùng một lúc thì có thể sẽ không đạt được kết quả tốt nhất bởi em cần phải thực hành những gì được học nữa chứ. Em hãy hoàn thành xong khoá đầu tiên đã nhé, sau đó lại đăng ký tiếp. Như thế tốt hơn cho em rất nhiều”.
Tôi ra về, chân bước trên con ngõ, quay đầu nhìn lại chiếc cổng trắng đã khép, bóng anh tình nguyện viên cũng đã khuất, chỉ còn lại rặng tre rì rào như vẫy chào tạm biệt. Khung cảnh thanh bình yên ả, lòng tôi vui phơi phới và bỗng thấy trái tim mình lạ lẫm... Đến tận mãi sau này tôi mới gọi được tên cảm xúc đầu tiên ấy ra. Đó chính là: Nơi dừng chân của mình đây rồi, nơi mình là chính mình, nơi mình thuộc về đây rồi.
HỒNG NGỌC
#InnerSpacetrongtôi







0 nhận xét :

Đăng nhận xét