Thứ Ba, 8 tháng 12, 2020

  TÔI - NHỮNG NGÀY THÁNG ẤY...

Cũng khoảng thời gian này, cũng khung cảnh này, khi những cơn gió mùa đông ngập đầy trên các con phố, khi những tàng cây xào xạc đứng thu mình lặng ngắm những tháng ngày dần trôi tôi lại thấy mình bồi hồi nhớ về những kỷ niệm...
Vậy là 1 năm rồi, kể từ buổi hôm ấy, một buổi chiều tôi vừa là diễn viên, vừa là nhà làm phim, lại vừa là vũ công nữa khi cùng Inner Space có một chương trình vô cùng ý nghĩa tại Viện Huyết học và Truyền máu Trung ương.
“VỀ ĐÂY YÊU THƯƠNG”, là một chương trình nói về Tình yêu thương được viết dành riêng cho những bác sỹ, cho người nhà bệnh nhân và đặc biệt là những người đang điều trị tại bệnh viện.
Ngày ấy, khi nhận nhiệm vụ thâm nhập vào cuộc sống và các công việc thường nhật của các bác sỹ, y tá, điều dưỡng, của bệnh nhân và người nhà của họ để ghi hình lại, tôi không hề nghĩ những thước phim ấy lại để lại trong mình nhiều cảm xúc đến thế. Tình cảm mà họ dành cho nhau, những sự chia sẻ, động viên và hy sinh có thể chẳng thước hình nào ghi lại được hết. Những bữa cơm xếp hàng đông kín, những lời hỏi thăm dung dị, những nụ cười, ánh mắt động viên nhau, những buổi cắt tóc miễn phí, những em bé được địu trên lưng, và cả những giấc ngủ miên man trên ghế đá, trên hè phố vì nhau khiến lòng tôi xốn xang bao cảm xúc. Dù có thể về vật chất họ vẫn phải lo lắng từng ngày, dù có thể có những đau đớn khôn nguôi về thể xác nhưng Tình yêu thương họ dành cho nhau là vô bờ bến, vô cùng đáng trân trọng và làm tôi xúc động bồi hồi đến tận cả phút giây này khi chứng kiến họ dành cho nhau những dòng thư viết vội trong chương trình...
...Là diễn viên, tôi đóng vai một ông bố đã có một gia đình hạnh phúc...Hàng ngày, sau giờ tan làm người đàn ông trở về mái ấm, ríu rít với gia đình nhỏ ấm êm... thế rồi một ngày kia, người đàn ông ấy phải lòng một cô gái... Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, gia đình ấy đã không còn nữa, thêm nợ nần chồng chất vì người phụ nữ thứ ba, vợ con ly tán...ông bỏ nhà ra đi vì không thể đối diện với những người thân yêu... đứa con gái mang nỗi hận cha không nguôi....Và rồi cũng tới ngày người cha sau bao năm trở về, cũng là ngày người con gái nhận ra mình đã quá ích kỷ, ấy cũng là khi người cha của cô ra đi vĩnh viễn...cô chỉ còn có thể khóc nức và thì thầm trong giấc mơ: Hãy tha thứ cho con Ba ơi!...
... Ngay khi cánh cửa đóng sập trước mắt người đàn ông ấy, tôi đã khóc, khóc thật sự, giọt nước mắt từ tận trong trái tim mình. Tôi ở đó, ngay trên sân khấu, vẫn đang diễn vai ông bố nhưng tôi lại thấy hình ảnh của bản thân, thấy trong lòng dâng lên sự tiếc nuối. Có điều gì đó như sự ân hận bởi những việc mà tôi chưa đủ rộng lượng, chưa làm được đối với chính những người thân. Nước mắt tôi rơi, cũng có thể do sự nhập vai, nhưng cũng có thể là những sự việc thực tế trong cuộc đời tôi....
Cả diễn viên và khán giả đều rơi lệ. Những giọt nước mắt của xúc động và sự nhận ra: Hãy yêu thương những người vẫn luôn bên cạnh mình và nếu có thể làm được bất cứ điều gì, có thể thứ tha, có thể rộng lòng hãy rộng mở trái tim trước khi quá muộn, trước khi chỉ có thể còn lại là sự nuối tiếc muộn màng....
... Thế rồi, lau khô những giọt lệ xốn xang, họ lại cười vang thật vui vẻ, lại cùng nhau khiêu vũ rộn ràng trong lời nhạc tiếng ca. Họ, bệnh nhân và người nhà, họ vui tươi, hồ hởi, dường như chẳng có gì khiến họ cần để tâm. Họ lắc lư, họ múa đôi tay, nghiêng đôi vai. Họ cười. Những cơn đau rõ ràng đã tan biến. Như thể nó chưa hề tồn tại. Trên tay họ, kim vẫn cắm vào tĩnh mạch nhưng họ không còn cảm thấy điều đó Họ chỉ có nụ cười và tiếng vỗ tay....
Những khoảnh khắc tôi vẫn còn nhớ mãi...
(Chia sẻ từ Tình nguyện viên Inner Space)














0 nhận xét :

Đăng nhận xét